[ Thử Miêu ] NĂM ẤY 奥薇丽亚

015

Lần đầu gặp mặt, là ở một nơi tên là Miêu gia tập.

Y, Nam hiệp Triển Chiêu, quần áo một màu lam thanh ưu, khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc

Hắn, Cẩm Mao thử Bạch Ngọc Đường, bạch y tung bay, ngạo tiếu giang hồ, phong lưu thiên hạ

Hai người vồn không quen biết chỉ đều vì hành hiệp trượng nghĩa mà đến

Chưa từng chân chính kết bạn, chỉ là một thoáng kinh hồng chỉ nhìn thoáng qua mà tâm đã bắt đầu sinh tình tích ý. ( có ý muốn kết làm bạn tri kỷ)

Năm ấy, Triển Chiêu 21 tuổi, Bạch Ngọc Đường 18 tuổi ( tác giả để tuổi như thế nên cứ nghĩ thế đi đừng thắc mắc nhiều ta cũng không biết trả lời)

Hai người cũng không biết, từ lúc vừa nhìn thoáng qua một khắc liến đã định trước bọn họ một đời…

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Y chính là một giang hồ hiệp khách tựa như một cơn gió tiêu sái phóng khoáng, nhưng có ai ngờ hắn giờ đã có một thân phận mới, Diệu Võ lâu hiến nghệ, quan phong hộ vệ, ban thưởng hào ngự miêu, phụ trach an toàn của Khai Phong phủ, chịu trách nhiệm nỗi khổ của bách tính, áo lam như trước cao ngất như tùng. . .

Mà hắn, một người tâm cao khí ngạo như hắn, sao dễ dàng tha thứ có người phạm vào kiêng kỵ của chính mình, đạo Tam Bảo, dẫn tới Ngự Miêu bị vây khốn ở Thông Thiên quật Hãm Không đảo

Hắn tại ngay miệng động, cười đến chân mày phi dương, “Triển Chiêu, ngươi được xưng Ngự Miêu, vậy mà cũng bị nhốt ở hang chuột, ha ha ha ha. . .”

Y tại đáy động, ngước nhìn thân ảnh Bach sắc kia không có một chút hoảng loạn hay bất kỳ ý tức giận nào, vẫn như cũ chính là thanh âm bình tĩnh ôn nhu: “Bạch thiếu hiệp, Triển mỗ công vụ trong người, không thể ở lâu. Việc này lien quan đến an nguy của Bao đại nhân và Khai Phong phủ còn xin Bạch huynh giao ra tam bảo, cùng Triển mỗ quay về kinh được không a.”

Căm tức đối với sự bình tĩnh của y, rồi lại bị khí chất thanh liệt như thùy của y hấp dẫn đến nỗi không thể rời ánh mắt, “Muốn Bạch gia ta đem tam bảo trả lại cũng không phải việc khó, chỉ cần ngươi cùng Bạch gia tỷ thí một phen, thắng, tam bảo tự nhiên hai tay xin trả, nếu ngươi là thua. . . Ha hả. . .”

“Làm sao?” Mày kiếm nhất thiêu, cũng không giống như đang tức giận.

“Ngươi phải bỏ đi danh hiệu Ngự Miêu này, thừa nhận mèo không thể bằng chuột.”

“Hảo, một lời đã định.” Đạm đạm nhất tiếu, như mộc xuân phong.

Dĩ nhiên cứ như vậy, ngây dại. . .

Mũi kiếm bạch sắc tại không trung họa xuất một đường vòng cung thật đẹp, sau đó thật sâu xen vào đất, Cự Khuyết hàn quang chỉ vào hắn phía dưới cằm, như trước chính là nụ cười nhè nhẹ nhàn nhạt.

“Bạch thiếu hiệp, đa tạ đã nhường.”

Năm ấy, Triển Chiêu 22 tuổi, Bạch Ngọc Đường 19 tuổi

Cẩm Mao thử theo Ngự Miêu trở về Khai Phong, cùng nhau thụ phong tứ phẩm hộ vệ, tại Khai Phong phủ nhậm chức…

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

[000654]

Năm tháng như thoi đưa, hai người cùng nhau thủ hộ một phương thanh thiên.

Y, chính là một người kiên cường ẩn nhẫn, nhẫn hạ mỗi một người giang hồ hiểu lầm xem thường người làm việc cho triều đình chẳng đáng tự hào, ổn trọng khiêm tốn không đổi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ bị một con chuột với miệng lưỡi lanh lẹ làm cho tức giận đến giơ chân lộ ra miêu trảo đã ẩn sâu trong thân

Hắn, chính dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, trừng mắt lãnh ý đối với bọn tham quan ô lại cùng bọn đạo chích ác đồ, chỉ là lúc động thủ thì để lại vài phần lực, làm cho con Mèo nào đó có thể đem bọn chúng đến kịp Khai Phong phủ. Thỉnh thoảng khiêu khích một chút cái con Meo buồn chán nào đó làm cho y phải rút kiếm củng mình tỷ thí thế nhưng lại không biết vì sao cảm thấy ngoài ý muốn thật vui vẻ.

Cho đến khi Giang Ninh bà bà một sợi Khổn Long tác đem hai người cột cùng một chỗ, chem. không đứt, đốt không cháy, nổ không nát.

“Nương ơi, giờ chỉ còn cách dùng thuốc nổ thôi.”

“Bị nổ chết có tính hay không là đã thoát ra.”

Thật ăn ý chạy thoát khỏi thuốc nổ của Triệt Địa thử, đầy người bụi đất, thở hồng hộc.

Ăn uống phải ngồi cùng bàn, tắm ngủ cùng chỗ, theo thường lệ đùa giỡn con Mèo nào đó, thấy con Mèo đó có rất nhiều biểu tình sinh đông đáng yêu thế nhung ngày thường rất ít khi biểu lộ, đúng là như vậy thật. . . Khả ái. . .

Lúc dây thừng được cởi ra một khắc, thương cảm không hiểu từ đâu đã nảy sinh.

Theo từ trong lòng cuối cùng cũng hiểu ra,ban sơ chính mình tâm đã. . .

Ha hả, phong lưu thiên hạ Bạch Ngũ gia từ lúc nào lại trở nên trì độn như thế chứ…..

Năm ấy, Triển Chiêu 24 tuổi, Bạch Ngọc Đường 21 tuổi

Tha xuân phong bàn đích tiếu xuy tiến liễu tha đích tâm lý. . .

Dạ lương như thủy, nguyệt minh như kính

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

[000621]
Y, bị ngạnh lôi kéo leo lên nóc nhà, có một con chuột chuyên thích phong hoa tuyết nguyệt lại đem ra vài bình Nữ nhi hồng loại tốt nhất muốn cùng y cộng ẩm.

Hắn, bạch y tại trong bóng đêm phá lệ thấy được chói sáng, một chén lại một chén uống vào dòng rượu tinh khiết và thơm hương, nương theo thói xấu giả say dựa vào lam sam bên cạnh thân.

“Mèo con, ngươi nói xem ngươi cũng nhanh đến mà tuổi lập gia rồi, thế nào còn không thành gia?”Giọng điệu trêu tức, “Lẽ nào nói ngươi đường đường Ngự Miêu đại nhân cũng không có nữ hài tử nào ngưỡng mộ trong lòng sao?”

“Triển mỗ. . .” Muốn nói lại thôi. . .

“Được rồi được rồi, biết ngươi đại hiệp vì nghĩa vì nước vì dân, việc nữ nhân đặt ở một bên. Bạch gia chỉ là tùy tiện nói một chút.” Nhìn than ảnh hắn tịch mịch như tuyết, tâm chợt cảm thấy đau nhói một chút.

“Vậy thì Bạch gia sẽ ở cùng ngươi đến khi nào con Mèo ngốc nhà ngươi cưới vợ lập gia mới rời đi được không?”

Sửng sốt một chút, không hề nghĩ hắn sẽ nói như vậy, mỉm cười, “Hảo. . .”

Cảm thấy rối loạn, rối loạn, rõ ràng bình thường nâng cốc uống rượu thế nhưng mới lúc trước gương mặt còn hơi tái nhợt giờ với tác dụng của rượu làm cho hai má phiếm hồng vài vệt đỏ ửng hiện lên khuôn mặt hòa cùng nụ cười ấm áp thì. . . Long trời lở đất. . . Tất cả đều rối loạn, ma xui quỷ khiến liền phúc thượng lên môi người nọ, miệng vẫn còn dính nữ nhi hồng thuần hương , say. . .

Trừng lớn cả hai mắt, khiếp sợ lại quên hết tất cả, chỉ là tùy ý người nọ khiêu mở hàm răng chính mình, chiếc lưỡi linh xảo đảo qua khoang miệng đến mỗi một chỗ. . .

“Không ~ ”

Một trận lãnh gió thổi qua, làm thức tỉnh thần trí vẫn còn mơ hồ không rõ do bị hôn quá sâu, cố đẩy ra bàn tay đang ôm quanh mình y, hoảng loạn, nhưng làm bộ trấn định, ống tay áo nhẹ chà sát nơi khóe miệng.

“Bạch huynh, ngươi say. . .”

“Đúng , ta là say, chính là Mèo con nhà ngươi làm cho Bach gia ta say. . .” Như trước chính là nụ cười tà mị, hoa đào trong mắt bộc lộ vẻ nhu tình như nước.

“Mèo con, ngươi cũng biết ta đối với ngươi. . .”

“Được rồi.” Lãnh tĩnh cố gắng cắt đứt lời hắn muốn nói, bàn tay nắm lại thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, ý đồ làm cho chính mình bảo trì thanh tỉnh, “Triển mỗ cho là Bạch huynh đã uống say rồi.”

Cho dù tại cảm tình có ngốc hơn nữa cũng đã phát giác bóng trắng bên người đối với chính mình có tình cảm vượt quá tình huynh đệ, mà chính mình cũng. . . Nhưng y không nói, chính vì y cũng muốn bảo trì trầm mặc, dù sao, vơi cảm tình này sẽ vi phạm luân thường, khiến hậu thế khó dung, thậm chí sẽ liên lụy Khai Phong phủ, có thể nào bởi vì chính mình làm cho bách tính trong thiên hạ mát đi một thanh thiên. Thế nhưng, lúc nghe đến hắn nói muốn cùng chính mình trải qua cuộc sống , thế nhưng lại có một tia . . . Vui sướng. . .

Cường ngạnh bặt lấy lam ảnh đang nghiêng người muốn trốn tránh, theo dõi ánh mặt của y làm cho hắn như muốn y phải hiểu thấu hắn, “Mèo con, ngươi hãy nghe ta nói, ta Bạch Ngọc Đường muốn cùng ngươi sóng vai mà đi, không rời bất khí, ngươi có bằng lòng hay không?”

“Bạch huynh. . . Ô ~” còn lại lời nói đã bị phong liễm tại nụ hôn nhiệt tình, hắn nảy sinh ác độc ôm lấy thân ảnh đơn bạc của y, không cho y có chút trốn tránh, có thể cảm giác được người trong lòng ức chế không được hơi run run, nguyên bản nụ hôn bá đạo mà cuồng nhiệt lại biến thành một nụ hôn nhẹ nhành ôn nhu nhẹ phớt trên môi làm cho y cảm thấy an tâm. . .

Vì vậy. . . Một đêm trầm luân, một đêm điên cuồng, một đêm tình mê, cảnh xuân trong trướng, bao vây y nhiệt tình như hỏa, y cảm thấy mâu thuẫn giãy dụa, mồ hôi đan xen khàn khàn trầm thấp rên rỉ, thống khổ mà vui thích. . . Cho đến bình minh. . .

Ngày thứ hai, hắn tỉnh lại, áo sơ mi thuần trắng lại mơ hồ lộ ra vài đóa hoa mai lộ ra trên da thịt , bên mình thiếu đi một mạt bong trắng.

Y sợ nghe được kẻ khác thương tâm trả lời, do vậy chọn lưa sẽ rời khỏi, y thầm nghĩ cho hắn biết tâm ý của chính như vậy có thể. . .

Y biết Họa Ảnh đã đi Tương Dương, y không có đi tìm, bởi vì y chẳng làm sao đối mặt. .

Năm ấy, Triển Chiêu 25 tuổi, Bạch Ngọc Đường 22 tuổi

Có đôi khi chỉ là chần chờ trong nháy mắt đó lại là cự ly vô pháp vượt qua. . .

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Sáng sớm, y chỉnh sửa quần áo của mình lại, không phải là màu chàm thâm trầm, mà là quần áo màu đỏ tươi, hồng như giá y. Cánh tay thon dài hữu lực cầm khởi Cự Khuyết, đẩy ra cửa phòng. Gió thổi bay lên dây cột tóc màu đỏ tươi, ôn nhuận miệng cười như trước, chỉ là tinh mâu thiếu ngày xưa thần thái. . .

Hắn hướng về người đứng trước cửa, Trung bá gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn về phía phòng trong, “Ngọc Đường, ta xuất môn đây, lần này phải đi Miêu Cương, chờ ta trở về. . .”

Năm ấy Triển Chiêu 27 tuổi, Bạch Ngọc Đường 22 tuổi

Trùng tiêu nhất dịch, huyết nhiễm đỏ bạch y, nhất chỉ minh đan, bạn vương đền tội.

Khi y chạy tới thì chân mày đã từng kiêu ngạo gặt gao buộc chặt lại, thân thể từng ủ ấm cho y những đêm giá lạnh giờ đây đã băng lãnh. . .

Đại tẩu khóc không thành tiếng, nàng nói, cái kia cuồng ngạo tiêu sái Ngũ đệ có thể vĩnh viễn cả đời đều không mở mắt được nữa, cho đến khi hô hấp ngừng lại .

Trong mắt y không có một giọt lệ, không nhìn tới tứ thử trong mắt chứa đầy chất vấn tức giận mắng, một sự bình tĩnh đáng sợ.

“Ngọc Đường, khôngh được ngủ nữa, mở mắt ra, chúng ta về nhà.”

Trên gương mặt tái nhợt, không có một tia biểu tình, chỉ là lẳng lặng ôm lấy mạt bạch ảnh trên giường chậm rãi rời khỏi gian nhà, “Ngọc Đường, ta mang ngươi về nhà, kiếp này kiếp, vĩnh chẳng phân ly. . .”

Năm ấy, danh chấn thiên hạ Ngự Miêu từ quan ly kinh, áo lam từ nay về sau không hề xuất hiện. Nhưng thường có người thấy một mạt hồng y xuất hiện tại đại giang nam bắc. . ……………..

Năm ấy, ngạo tiếu giang hồ Cẩm Mao thử độc sấm trùng tiêu lâu, đạo minh thư phá Tương Dương sau, mai danh ẩn tích. . .

Đã từng Thử Miêu tranh đấu giờ trở thành câu chuyện xưa cho mọi người lưu truyền ở những trà lâu tửu quán chỉ là người trong câu chuyện đã không còn xuất hiện trước mặt mọi người nữa. . .

Thử tình khả đãi thành hồi ức, chỉ là lúc này lấy dĩ ngơ ngẩn. . .

$11C

Y từ Miêu Cương trở lại Giang Nam, mang theo mệt mỏi rã rời cùng mất mát, trở lại Thường Châu quê nhà.

Đẩy cửa ra, bạch y như trước an tĩnh nằm ở trên giường, chưa từng tỉnh lại.

“Ngọc Đường, ta đã trở về.” Nhẹ giọng gọi tên của hắn, nhưng không hề nghe lời đáp lại.

Đi tới bên giường, đưa tay, dừng lại chốc lát, nhẹ xoa khuôn mặt tinh xảo của hắn của hắn cùng mái tóc đen thùi, cười dịu dàng, “Chuột chết mau kêu một tiếng chit xem.”

Trầm mặc. . .

“Trung bá, đi mua một cỗ quan tài đem con chuột chết này đi chon thôi.”

“Thối miêu!” Gầm lên giận dữ, người nằm trên sang bật dậy, “Hảo , một con mèo xảo quyệt, ngươi thật hy vọng Bạch gia gia sớm chết có đúng hay không?”

Nghe được âm thanh kêu gào quen thuộc, tiếu ý càng sâu, “Tai họa lưu thiên niên, Triển mỗ tin tưởng Bạch Ngũ gia sẽ sống lâu trăm tuổi.”

“Khá lắm Triển tiểu miêu, dĩ nhiên cũng trở nên miệng lưỡi bén nhọn ha.” Nhưng đã quên, móng vuốt của mèo vốn có chính là bén nhọn.

“Tại Bạch Ngũ gia trước mặt, Triển mỗ sao dám múa búa trước cửa Lỗ Ban chứ.”

“Thối miêu. . .”

Còn lại có kể cũng không kể hết những lời nói âu yếm với ái nhân đồng sang cộng tẩm , trải qua chuyện cũ, đã mất không cần nhiều lời nữai. . .

“Mèo con, khả nguyện cùng ta cùng nhau ngạo tiếu giang hồ?”

“Ngạo tiếu giang hồ khả dĩ, phong lưu thiên hạ coi như hết.”

Hai tay giao ác, thon dài ngón tay chặt khấu

Khẽ hôn bạc thần, phi vân bay lên tố nhan

Tóc đen quấn, là ai xấu hổ thốn hồng bào

Dữ tử chấp thủ, thử sinh bất ly

Dữ tử đồng chẩm, thử sinh bất vong

Dữ tử kết phát, thử sinh bất khí

… … … … … .

Đương niên, triển chiêu 27 tuổi, bạch ngọc đường 23 tuổi

Từ nay về sau, trên giang hồ xuất hiện nhất hồng nhất bạch, tương huề cộng đi. . .

Có ai hiểu vì sao Triển ca không mặc màu lam mà chọn màu đỏ dù đã rời khỏi quan trường không?
Phần thưởng là bộ Tiên Duyến tiếp theo sẽ dành cho người nào trả lời được câu hỏi này

10 bình luận về “[ Thử Miêu ] NĂM ẤY 奥薇丽亚

  1. Nhẹ nhàng trầm lắng, ko dài dòng mà điểm qua tất thảy “kiến thức cơ bản” của fan thử miêu, nào đạo tam bảo, nào khổn long tác, nào trung tiêu lâu nga ;)) Cuối cùng HE thiệt sung sướng long fan gơ >v

  2. ta cũng thấy như thế một đoạn văn ngắn không miêu tả dài dòng nhưng điểm được các mốc chính trong cuộc đời của Thử Miêu
    Đặc biệt ta thích cách kể chuyện của tác giả và rất thích cách kết của mỗi chặng là một, hai câu thơ

    Ta cảm thấy hai câu này rất đang yêu.
    “Mèo con, khả nguyện cùng ta cùng nhau ngạo tiếu giang hồ?”
    “Ngạo tiếu giang hồ khả dĩ, phong lưu thiên hạ coi như hết.”

    Triển ca chấp nhận rời khỏi quan trường cùng Bạch ca tiếu ngạo giang hồ nhưng lại không chấp nhận cho con chuột Bach nào đó phong lưu thiên hạ

  3. vì Bạch Ngọc Đường nói màu đỏ rất thích hợp vs miêu ca. lí do: Miêu ca mặc màu đỏ như mặc hỉ phục vậy.( tất nhiên người đính hôn vs Miêu ca là Bạch Ngũ gia rồi.). o^v^o .
    ps: đúng koh hem.?.

  4. ta cứ nghĩ người trả lời đầu tiên là nàng đó.
    Câu trả lời của nàng đúng với ý ta nhất và có liên hệ với truyện trước nữa ta nghĩ nàng học chắc giỏi lắm.
    Phần nàng ta sẽ tặng một đoản văn tiếp theo của Tiếu rất ấm áp đó và là câu đề của ta đó.

    • aaaaaaaa……yêu nàng nhất đó. ta cũng nghĩ đến cái truyện trc nên trả lời vậy đó. hihi…^_^.
      ps: ta sẽ chờ truyện của nàng. hóng a hóng từng ngày luôn.

  5. Pingback: Danh sách Bao Công đồng nghiệp văn | Thử Miêu động

  6. Pingback: DANH SÁCH THỬ MIÊU ĐỒNG NHÂN. | Ảnh Khuyết Tàng Thư

Gửi phản hồi cho nuagebleu1905 Hủy trả lời